Truyện ngắn dự thi – Tia nắng xanh hắt qua

Em bước xuống cầu thang của căn hộ trong tòa nhà cao tầng, lòng nặng trĩu như đống gạch vụn. Mỗi bước chân đi, lộc cộc âm thanh quen thuộc từ cuộc sống hối hả, ngoài kia như chao đảo, lòng chưa bao giờ ngừng nhớ đến Trung và Thi, đã mãi mãi rời xa em.

Em yêu chồng hơn bất kỳ ai trên cõi đời này, như từng nghĩ mình sẽ không thể sống thiếu anh, rồi một tai nạn ô tô bất ngờ ập đến đã cướp đi người yêu quý nhất, và đứa con gái vị thành niên. Bây giờ, em co ro lại, giống như vỏ ốc ở bãi bờ còn nhiều việc phải làm, đôi khi im lặng cả ngày lẫn đêm như đang mắc chứng u uất. Em sống một mình và từ chối những mối qua hệ khác giới.

Vài tháng sau cái ngày đen tối đó, Mỹ chỉ còn lại là cái bóng của chính mình, lạc lõng giữa những ký ức không thể xóa nhòa. Em ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, chờ đợi một điều gì đó, có lẽ là cái chết, hoặc ít nhất là sự kết thúc của nỗi đau này, nhưng không, cái thế giới bận rộn ngoài kia vẫn cứ quay, bất chấp những gì em phải trải qua.

Cuộc sống không cho phép ai ngừng lại mãi mãi. Những ngày tháng buồn bã, tuyệt vọng kia còn đó, vả chăng thật sự phải đối mặt với thực tại, không thể sống mãi trong cái vỏ bọc của đau khổ đến day dứt, không thể tiếp tục làm người phụ nữ yếu đuối mãi.

Một ngày oi bức, khi đang làm việc tại một văn phòng cũ kỹ mà Trung đã để lại, Mỹ vô tình bắt gặp một thông tin từ các nhà đầu tư bất động sản. Lần đầu tiên trong đời, em cảm thấy có gì đó trong con người mình cháy lên. Không tin vào mắt, em xem lướt qua rồi xem lại, lấy cây bút Textliter bôi vàng những đoạn thích thú. Trung từng làm nghề này. Chính anh là người đã dạy em những bài học đầu tiên về cách làm ăn. Có lẽ, đây là cơ hội để em làm lại cuộc đời, để chứng minh mình cũng là kẻ khác.

Trong một đêm nóng như thiêu đốt, em mơ thấy mình nhặt được một mảnh đất vàng bên hồ Ea Kao. Vài đêm sau nữa, em chợt nghĩ “Điềm lành đã đến”. Thế là em quyết định bước vào ngành bất động sản, nối nghiệp chồng, nhưng con đường đi ra sao thì em chưa đoán định. Vừa lúc ấy, có một người đàn ông tên Nam, đến văn phòng cũ kỹ của em.

– Chào Mỹ, anh là Nam. – Hắn lẩm bẩm – Anh là bạn của chồng em. Em hành nghề này lâu chưa, à quên, xin lỗi! – Hắn có vẻ bối rối.

Rồi Nam cho em xem một sổ bìa đỏ, hứa hẹn về một dự án lớn, về những lợi nhuận khổng lồ sẽ kiếm được. Hắn hứa sẽ giúp em có một chiếc ô tô mới, một cuộc sống đầy đủ.

Em lơ mơ không hiểu Nam là người dưới đất hay trên trời ghé lại. Có thật không, sao quái gở vậy, cứ làm cho em nôn nao. Thời gian như người làm xiếc, em bắt đầu tin vào những gì sắp diễn ra là thật. Nam xuất hiện nhiều hơn, đạo mạo như một tay bất động sản thứ thiệt. Nhưng rồi, khi nhận ra rằng, tất cả chỉ là những lời hứa hão huyền, và mình đã bị lừa hàng tỷ đồng, em cảm thấy như bị vỡ vụn. Những dự án đầu tư mà hắn đề xuất đều là những trò lừa đảo, và cái ô tô mà hắn hứa chỉ là một ảo tưởng xa vời.

Cảm giác bị phản bội, bị lừa tình, lừa tiền khiến em đứng bên bờ vực thẳm. Em không biết phải làm gì, không biết có nên tiếp tục cuộc sống này hay không. Lúc này, em quyết định đến bờ sông Srepok, nơi em từng đi dạo cùng Trung, muốn kết thúc mọi thứ, muốn giải thoát khỏi nỗi đau này.

 

***

 

Em đến và đứng trên bờ sông, gió lạnh thổi qua tóc, lòng trĩu nặng như một bồ thuốc độc, muốn nhắm mắt lại và quên đi tất cả, nhưng khi đang chuẩn bị bước xuống, một bàn tay yếu ớt đã nắm lấy cánh tay em.

Mỹ quay lại, nhìn thấy một bà cụ gầy gò, tóc bạc phơ, ánh mắt hiền như giọt sương mai, nhưng đầy kiên cường. Bà cụ không nói gì, chỉ nhẹ nhàng kéo em ra khỏi bờ sông.

“Con gái à, đời con chưa hết, sao lại muốn thế này?”

Bà cụ khẽ nói, giọng bà như một làn gió ấm áp trong đêm tối.

“Dù khó khăn đến đâu, con cũng phải sống, phải chiến đấu để tìm thấy ý nghĩa trong cuộc đời mình.”

Mỹ không thể nói gì, chỉ biết đứng đó và khóc. Nỗi đau trong lòng em như một ngọn lửa thiêu đốt, nhưng bà cụ ấy đã cứu cô, cho cô thấy rằng, dù cuộc sống có nghiệt ngã, thì sự ra đi không phải là giải pháp hay.

Em nghĩ đến cụm từ “đời con chưa hết”, “con cũng phải sống”, chợt thấy người nóng như lò nung, và chính lúc này, em không còn muốn làm một người yếu đuối nữa, muốn sống, muốn chiến đấu để có thể trả thù cho sự lừa dối của người khác.

 

***

 

Sau cuộc gặp không hẹn trước với bà cụ, Mỹ quyết định quay lại với cuộc sống tưởng chừng sắp lãng quên. Em không còn cho phép bản thân mình chìm đắm trong đau khổ nữa, lại bắt đầu học hỏi thêm về ngành bất động sản, tìm cách để phát triển sự nghiệp mà chồng đã xây dựng trước khi qua đời. Em tham gia các khóa học, nghiên cứu các dự án lớn, và cố gắng kết nối với những người có kinh nghiệm.

Dường như con đường phía trước không hề dễ dàng. Những nhà đầu tư mà em tiếp xúc, nhiều người chỉ muốn lợi dụng, giống như Nam trước đó, nhưng Mỹ đã không còn là cô gái ngây thơ ngày xưa, đã học được cách nhận biết những dấu hiệu của sự lừa đảo, và không để mình bị rơi vào những cái bẫy đó nữa.

Mỹ bắt đầu có những dự án nhỏ thành công, dần dần xây dựng tên tuổi trong ngành, và họ bắt đầu chú ý đến em.

 

***

 

Nhiều năm sau, Mỹ trở thành nữ doanh nhân nổi bật trong ngành bất động sản từ việc tiên đoán cái lạnh và sức nóng của thị trường, cũng như chớp thời cơ và quyết định địa điểm đầu tư. Mỗi lần nghĩ đến đầu tư cho một dự án mới, em thường cắn môi và mất ngủ. Em đinh đinh rằng mọi việc diễn ra không bắt đầu từ người khác mà bằng chính mình. Biết bao công việc từ kiểm tra hiện trường, đôn đốc tiến độ, gặp đối tác, đấu thầu công khai đã khiến em từng thấy choáng ngợp trên chiếc bàn nơi Trung từng làm việc đầy những chồng giấy, những kẹp hồ sơ sừng sững trước mặt.

Thỉnh thoảng em chợp mắt trên bàn làm việc, lại là lúc em hình dung về Trung hiền như một quả mận chín và Thi đứa con ngoan như ánh trăng vàng. Mỗi khi đứng trên tòa nhà cao tầng, nhìn thành phố về đêm nhộn nhịp, Mỹ nhớ lại những tiểu dự án vàng, em nhớ như in từng chi tiết, từng con người, từng ngày động thổ, những khoảnh khắc bàn giao mặt bằng và ký tá, em kinh ngạc vì phải thức thâu đêm để tính toán và thật sự đặt niềm tin cậy vào chính mình, và em cứ tin đó là việc của chồng, của số phận, của sự chuyển giao. Dĩ nhiên, có những lo toan đến rụng tóc, có những chiều quên ăn, có những đêm thức trắng. Em nghĩ “dường như công việc đang rình rập mình”, lại mỉm cười, cảm thấy tự hào về hành trình đi qua.

 

***

 

Một lần, trong cuộc họp quan trọng với các nhà đầu tư tiềm năng, Mỹ phải đối mặt với một cú sốc. Nam đột nhiên xuất hiện và gợi ý một cuộc hợp tác lớn. Hắn tự nhận là một đối tác quan trọng, và tất nhiên, em không tin.

Nhưng, để thực sự vươn lên trong cuộc sống, em phải học cách xử lý các mối quan hệ phức tạp, chứ không chỉ tránh né. Em biết rằng chỉ cần một sai sót nhỏ là có thể bị cuốn vào vòng xoáy của sự lừa lọc lần nữa. Em đối diện với Nam, không còn chút sợ hãi nào nữa, và đã khôn ngoan từ chối lời đề nghị của hắn, nhưng với một phong thái lạnh lùng, mạnh mẽ. Em không để hắn tiếp cận hay điều khiển cuộc sống của mình.

 

***

 

Đôi khi Mỹ vẫn cảm thấy thiếu một thứ gì đó. Những buổi tối em ngồi một mình trong căn hộ rộng lớn, những bữa cơm một mình, em nhớ lại Trung, nhớ lại những ngày tháng êm đềm bên anh, giờ đây, những ký ức dường như không còn làm em khóc nữa. Thay vào đó, nó là động lực, là lý do để em cố gắng không ngừng.

Ngày gặp gỡ với những người đàn ông mới không làm em cảm thấy bối rối, không còn quá nhạy cảm với những lời nói đẹp đẽ, những lời tán tỉnh. Em đã học cách đánh giá đúng con người.

Trong một buổi tiệc, Mỹ gặp Nhàn, một nhà đầu tư có tiếng trong ngành. Nhàn khác hẳn những người em từng gặp, anh ta không chỉ thông minh, mà còn hiểu được những gì em đang trải qua. Nhàn không bao giờ cố gắng gây áp lực hay làm em cảm thấy phải đáp lại tình cảm của mình. Anh tôn trọng em như một người đồng nghiệp, một người bạn.

Dần dần, họ bắt đầu kết nối, và từ đó, một tình bạn đẹp giữa họ nảy nở. Mỹ không vội vã bắt đầu một mối quan hệ tình cảm, nhưng em cảm nhận được sự an ủi và niềm vui trong những lần trò chuyện cùng anh.

 

***

 

Ngày qua như lá rụng, Mỹ bắt đầu chú trọng đến những giá trị bền vững, những công trình không chỉ vì tiền bạc mà còn vì cộng đồng. Em không muốn chỉ xây dựng những khu nhà cao tầng hào nhoáng, mà muốn tạo ra một môi trường sống tốt đẹp cho mọi người.

Mỹ biết, thành công không đến dễ dàng, nhưng em cũng biết rằng chỉ có kiên trì, nhẫn nại và không bao giờ bỏ cuộc mới là con đường đúng đắn. Những thử thách càng khắc nghiệt, thì niềm vui càng lớn khi vượt qua. Em nhớ lại những ngày tháng khổ cực, nhưng không bao giờ hối tiếc về quyết định của mình.

Giờ đây, khi đứng trên đỉnh cao, Mỹ biết rằng em đã trở thành người phụ nữ mơ ước.

 

***

 

Một buổi sáng mùa đông, khi Mỹ đang kiểm tra hồ sơ một dự án mới, thì điện thoại reo lên. Đầu dây bên kia là Nhàn, giọng anh có chút lo lắng.

“Mỹ ơi, em phải nghe ngay tin này… Dự án của chúng ta bị đối thủ chơi xấu. Họ đã gửi đơn khiếu nại lên Sở Xây dựng.”

Mỹ cảm thấy tim mình nghẹn lại. Em không thể tin được, vì dự án này đã dày công xây dựng, đã mang lại biết bao nhiêu hy vọng cho những gia đình nghèo khó lại đang đối mặt với một mối nguy lớn như vậy ư?

Mỹ hỏi, giọng bình tĩnh:

“Có cách nào không?”

Nhàn im lặng một lúc, rồi nói:

“Chúng ta phải đối phó, nhưng… sẽ rất khó khăn.”

Mỹ không còn thời gian để suy nghĩ về sự khó khăn nữa. Em biết mình không thể lùi bước. Đối mặt với thử thách là điều mà em đã quen, nhưng lần này lại khác. Đây không chỉ là vấn đề của bản thân em, mà là của rất nhiều gia đình.

Em quyết định họp khẩn cấp với nhóm làm việc và tìm ra phương án đối phó. Mọi người đều nhìn em, mọi ánh mắt không nói nhưng như truyền thêm sức mạnh.

Cuối cùng, một kế hoạch phản công nhanh chóng được xây dựng. Mỹ không ngần ngại đưa ra những quyết định mạnh mẽ, đối đầu trực diện với những kẻ đang cố gắng hạ bệ mình. Em biết rằng nếu không kiên quyết, cả công sức của mình sẽ tan thành mây khói.

Lần này, em sẽ không để ai cản bước mình.

 

***

 

Ngày hôm sau, Mỹ và Nhàn cùng đội ngũ của mình đã có mặt tại Sở Xây dựng để đưa ra bằng chứng, chứng minh sự chính xác, trung thực của dự án. Mỹ đã tự mình thu thập những chứng từ, hồ sơ, và những lời chứng thực từ các chuyên gia, những người đã tham gia việc xây dựng dự án. Em chuẩn bị tất cả những gì cần thiết, và điều đó khiến em trở nên tự tin hơn bao giờ hết.

Bên kia, đối thủ của em là một nhóm nhà đầu tư lớn, giàu có và đầy quyền lực, có thể không ngần ngại dùng mọi chiêu trò để phá hoại những người mới như em.

Cuộc họp diễn ra căng thẳng. Mỗi câu hỏi, mỗi bằng chứng em đưa ra đều khiến đối thủ không thể trả lời. Em cảm thấy như thể mình là một chiến binh đứng vững trong cơn bão.

“Chúng tôi sẽ không lùi bước,” Mỹ tuyên bố dứt khoát, khi những kẻ cố tình phá hoại dự án không thể tìm ra một sai sót nào trong hồ sơ.

Sau nhiều giờ căng thẳng, những đối thủ kia phải rút lui. Dự án của em được xác nhận là hợp pháp và chính thức.

***

 

Về sau, tên tuổi của em càng được khẳng định. Em trở thành một biểu tượng của sự mạnh mẽ và bền bỉ. Những dự án mà em đầu tư, không chỉ tạo ra lợi nhuận mà còn mang lại giá trị cho xã hội. Em đã chứng minh được rằng, với sự kiên cường và trí tuệ, phụ nữ cũng có thể đứng vững trong những lĩnh vực mà trước kia thường bị coi là “sân chơi” của đàn ông.

Nhưng thành công không có nghĩa là không có nỗi cô đơn. Mỹ vẫn nhớ những đêm dài một mình, những ngày tháng khó khăn khi em không biết sẽ phải làm gì để sống sót. Giờ đây, em có tất cả, nhưng trong sâu thẳm trái tim, vẫn tìm kiếm một điều gì đó, một sự bình yên mà chỉ có thể tìm thấy trong tình yêu và sự chia sẻ.

Nhàn vẫn là người đồng hành bên em, nhưng cả hai không vội vã đi đến một mối quan hệ sâu sắc hơn. Họ hiểu nhau, tôn trọng nhau, và không cần phải nói ra những gì đang ẩn sâu trong lòng. Em cảm thấy yên bình với điều đó.

Em không còn cảm thấy áp lực phải chứng minh điều gì, mà chỉ đơn giản là sống cuộc sống mà em muốn, em thấy niềm vui trong công việc, trong những người bạn xung quanh, và trong sự tự do của bản thân đang truyền cảm hứng cho người khác.

 

***

 

Mỗi khi đêm xuống, lúc không còn những cuộc họp hay cuộc chiến kinh doanh, Mỹ lại thấy mình lạc lõng trong cái không gian rộng lớn của căn nhà, chỉ có tiếng gió thổi từ ngoài cửa sổ như vỗ về nhưng không thể xua đi nỗi buồn man mác.

Em đã mất đi người chồng yêu thương và đứa con gái nhỏ. Trong những giấc mơ, đôi khi em vẫn thấy mình bước qua căn phòng đó, nơi có chiếc giường của cô bé, nơi có tiếng cười nói vui vẻ, giờ đây chỉ còn là những mảnh ký ức xa xôi, một phần ký ức bị xé rách trong cơn lốc của cuộc sống.

Bất chợt em nhìn vào gương, đôi mắt như không còn ánh sáng của một người phụ nữ trẻ, ngây thơ, mà là ánh mắt của một người đã trải qua bao nhiêu biến cố, thăng trầm. Em không chỉ phải gánh vác gia đình, mà còn phải đối mặt với những thế lực bên ngoài không ngừng thử thách bản lĩnh của em.

Ngày qua ngày, em xây dựng lại những mối quan hệ bị mất, khôi phục lòng tin, và cố gắng tạo ra những mối quan hệ kinh doanh vững chắc. Em không còn một mình như trước đây. Những người bạn, những người đồng nghiệp xung quanh đều là những người em đã giúp đỡ, đã cho đi, nhưng giờ đây lại giúp em đứng vững trong cuộc sống này.

 

***

 

Một buổi sáng, khi Mỹ đang chuẩn bị cho một cuộc họp quan trọng về một dự án bất động sản mới, bất ngờ gặp lại người đàn ông đã lừa dối em trong quá khứ. Đó là người từng hứa hẹn cho em chiếc ô tô, nhưng sau cùng, chỉ để lại nỗi thất vọng và một cuộc sống tăm tối.

Lần gặp lại này, hắn không còn vẻ tự tin, lấp lánh của một kẻ đầy quyền lực. Giờ đây, hắn trông có vẻ nhếch nhác, mệt mỏi. Mỹ nhận thấy rõ sự thay đổi đó, và em hiểu rằng, dù cuộc sống có tồi tệ đến đâu, người ta luôn phải đối diện với chính những lựa chọn của mình.

Hắn bước đến gần Mỹ, có chút ngập ngừng:

“Mỹ, tôi… tôi biết mình đã sai, và tôi muốn xin lỗi. Tôi không bao giờ quên được những gì đã làm với em.”

Mỹ nhìn hắn, một lúc lâu, im lặng. Em không vội vàng đáp lại. Nỗi đau đã qua đi lâu rồi, và em không còn mong chờ một lời xin lỗi từ những kẻ đã khiến cuộc sống trắc trở.

“Xin lỗi? Cái tôi cần là sự thật, không phải những lời xin lỗi vô nghĩa,” – em trả lời, giọng lạnh lùng nhưng mạnh mẽ.

Hắn cúi đầu.

 

***

 

Những buổi chiều, khi Mỹ ngồi trên chiếc ghế làm việc cũ, đôi khi em mỉm cười, và thấy có vẻ an nhàn, thanh thản. Mọi vẻ u buồn trên gương mặt ngày xưa đã qua đi, nay trông em thật rạng rỡ như đang ở độ tuổi đôi mươi.

Em nhìn ra bên ngoài, một tia nắng xanh hắt qua.

BÙI MINH VŨ