Tinh hoa trong đống tro tàn

Trong một tương lai u ám năm 2050, bầu trời không còn màu xanh. Thượng đế, dưới hình hài mẹ thiên nhiên, gào thét trong đau đớn. Thượng đế, dưới hình hài tôn giáo, cũng đã chết. Tri thức từng ẩn dưới những con chữ, giờ chỉ là tro bụi của thời gian.

 

Sách không còn được in, không còn ai truyền cho trẻ em về văn hóa đọc. Và dần dần, chúng trở thành những món đồ trang trí cổ xưa, như những cuộn giấy da thời trung cổ.

 

Có đứa trẻ hỏi: “Cha ơi, sách là gì vậy?” Người cha im lặng thật lâu, rồi dửng dưng đáp: “Là những vật thể làm từ giấy, chứa đầy chữ. Người ta ngồi hàng giờ để đọc chúng và nghĩ về những thứ vô nghĩa.”

 

Thư viện, những thánh đường của tri thức, trở thành những phế tích lạnh lẽo, những kệ sách phủ đầy bụi thời gian. Không còn ai bước chân vào đó để tìm kiếm tinh hoa tri thức. Những cuốn sách, từng là nguồn sống của tâm hồn, giờ chỉ còn là những vật thể lạ lẫm, gợi lên một cảm giác xa xôi, khó hiểu.

Con người thời đại này chỉ còn tiêu thụ những đoạn video ngắn dưới một phút, càng lố lăng lại càng được yêu thích. Họ mất đi khả năng suy luận, mất đi chiều sâu trong tư duy. Họ chỉ tiếp nhận thông tin một chiều, tin vào bất cứ điều gì được bày ra trước mắt mà không cần kiểm chứng. Loài người đã phản bội chính ngôn ngữ của mình. Một thời đại suy tàn của văn hóa đọc.

 

Chính vì thế, con người đánh mất đi khả năng đồng cảm sâu sắc. Những câu chuyện về những phận đời khác nhau giúp ta mở rộng trái tim và thấu hiểu thế giới, giờ chỉ còn là những thước phim giải trí thoáng qua. Họ trở nên chai sạn trước nỗi đau của người khác, dễ dàng tin vào những lời tuyên truyền dối trá, bởi họ đã mất đi khả năng phân tích và suy xét đa chiều.

 

Một thế hệ lớn lên trong sự thiếu hụt trầm trọng về kiến thức lịch sử, về những bài học xương máu của quá khứ sẽ dễ dàng lặp lại những sai lầm, dễ dàng bị cuốn vào những tư tưởng cực đoan, bởi họ không còn khả năng học hỏi từ những trang sách đã viết nên lịch sử nhân loại.

 

Trong cái guồng quay chóng mặt của xã hội phải thành công nhanh, lũ trẻ lớn lên với những bài học “khởi nghiệp” từ khi còn đang bập bẹ. Màn hình cảm ứng trở thành trang sách đầu tiên của chúng, và những thầy cô hứa hẹn làm giàu sau một đêm trở thành những hình mẫu lý tưởng. Những câu chuyện về Robinson đơn độc trên đảo hoang, về chú Dế Mèn phiêu lưu ký đầy nghĩa hiệp, hay về ông già Santiago kiên cường chiến đấu với con cá kiếm khổng lồ, tất cả đều xa lạ như những truyền thuyết từ một hành tinh khác.

 

Hình ảnh Romeo và Juliet, biểu tượng của tình yêu bi kịch và lãng mạn, nay trở thành cả hai nhảy khỏi ban công rồi cùng bỏ trốn bằng mô tô. Người ta ngưỡng mộ tình yêu cuồng dại đó và chế ra vũ điệu lan truyền toàn cầu. Người ta tự hào đấy là tiến bộ truyền thông nhưng con người không biết họ đang giết chết tinh hoa bằng những thứ rẻ tiền.

 

Nhưng giữa cái thế giới xám xịt và ồn ào ấy, vẫn tồn tại một ốc đảo lặng lẽ. Giữa biển người hối hả đuổi theo những ảo ảnh phù du của sự nổi tiếng và giàu có chóng vánh, vẫn có một tâm hồn bé nhỏ tìm thấy niềm an ủi và sự sống trong những trang sách ngày xưa.

 

Cô bé tên Như Ý lật giở từng trang sách cũ kỹ với đôi mắt sáng ngời tựa như một đốm lửa nhỏ giữa đêm đông lạnh giá. Trong khi bạn bè đồng trang lứa say mê những trò giải trí ảo vô nghĩa, cô đắm mình vào những cuộc phiêu lưu kỳ thú, những câu chuyện tình người bất diệt, những bài học nhân sinh  được gói ghém trong từng con chữ.

 

Bàn tay nhỏ bé của cô khẽ chạm vào những trang giấy đã sờn màu, cảm nhận được dấu vết của thời gian, như đang lắng nghe tiếng vọng từ những thế hệ đã qua. Mùi hương đặc trưng của sách cũ hòa quyện giữa mùi giấy, mực và cả chút bụi thời gian gợi lên mùi hương của sự thanh thản.

 

Trong khi thế giới bên ngoài ồn ào và náo nhiệt, căn phòng nhỏ của cô bé trở thành một thánh địa bình yên. Ở đó, cô được gặp gỡ những người bạn tưởng tượng đầy thú vị, được du hành đến những miền đất xa xôi, được sống qua những cuộc đời khác nhau.

 

Cô học được cách phân biệt thiện ác, cách cảm thông với nỗi đau của người khác, cách trân trọng vẻ đẹp của thế giới xung quanh. Trong một xã hội mà trái tim con người dường như đang hóa đá, trái tim cô bé vẫn mềm mại và nhạy cảm, rung động trước những điều nhỏ nhặt nhất. Cô bé luôn yêu đời, dễ dàng mỉm cười khi nhìn thấy một con chim sẻ nhảy nhót trên cành cây, khóc khi nhìn thấy một sinh linh đang đau đớn.

 

Cái tên Như Ý, tựa như một lời nguyện cầu về những điều tốt đẹp sẽ đến, dường như đã gắn liền với số phận cô bé. Ông nội là người đã trao cho cô tình yêu với những trang sách. Trong căn nhà nhỏ chất đầy những chồng sách cao ngất, ông đã kể cho Như Ý nghe về những thế giới kỳ diệu ẩn sau những con chữ, về sức mạnh phi thường của ngôn ngữ trong việc kết nối tâm hồn và lưu giữ trí tuệ.

 

Ông không phải là một học giả nổi tiếng, cũng chẳng phải là một nhà văn lừng danh. Ông chỉ là một người đàn ông bình thường, nhưng trái tim ông lại chứa đựng một tình yêu vô bờ bến dành cho sách. Ông coi mỗi cuốn sách như một người bạn tri kỷ, một cánh cửa mở ra những chân trời kiến thức và cảm xúc vô tận.

 

Những buổi tối, dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ, ông thường ôm Như Ý vào lòng và đọc cho cô nghe những câu chuyện cổ tích, những bài thơ trữ tình, những trang sử hào hùng. Giọng ông trầm ấm, truyền cảm, khiến cho những nhân vật trong trang sách như bước ra đời thực, sống động và gần gũi. Ông dạy cô cách lắng nghe tiếng nói của từng con chữ, cách cảm nhận nhịp điệu của câu văn, cách suy ngẫm về những ý nghĩa sâu xa ẩn chứa bên trong.

 

“Con thấy không, Như Ý?” ông thường nói, đôi mắt hiền từ nhìn cháu gái, “Mỗi cuốn sách là một cuộc đời, một thế giới thu nhỏ. Khi con đọc, con không chỉ biết thêm những câu chuyện, mà con còn học cách sống, cách yêu thương, cách đối diện với khó khăn.”

 

Khi thế giới bên ngoài dần quay lưng lại với sách, khi những người xung quanh coi ông là một kẻ lạc hậu với những thú vui vô bổ, ông vẫn kiên định giữ gìn ngọn lửa đam mê của mình. Ông sưu tầm những cuốn sách cũ, chăm chút cho từng trang giấy sờn rách, và không ngừng truyền cho Như Ý niềm tin vào giá trị vĩnh cửu của văn hóa đọc.

 

“Con phải nhớ,” ông dặn dò cô bé, giọng nói nghiêm nghị nhưng đầy yêu thương, “cho dù cả thế giới này có quên đi những trang sách, con vẫn phải giữ gìn nó. Bởi vì văn hóa đọc là nền tảng của con người, là sợi dây kết nối giữa quá khứ, hiện tại và tương lai. Chỉ cần còn một người tin vào nó, ngọn lửa ấy vẫn sẽ âm ỉ cháy và có thể bùng lên bất cứ lúc nào.”

 

Những lời dạy của ông đã khắc sâu vào trái tim non nớt của Như Ý. Nhưng trong thế giới này, mọi người nhìn cô như một kẻ lạc loài. Khi ai cũng cười cợt trước những trang sách cũ, cô lại dám nâng niu từng con chữ. Và vì thế, họ gọi cô là kẻ nổi loạn, là kẻ bất bình thường. Cô không quan tâm đến những lời bàn tán. Vì cô biết mình là một người bình thường, trong một thế giới quá bất thường.

 

Ông cô từng kể mọi thứ bắt đầu vào hai mươi lăm năm về trước. Con người quá lạm dụng vào trí tuệ nhân tạo (AI). Họ không còn đủ kiên nhẫn để đọc một cuốn sách dày hàng trăm trang, hay viết ra một câu chuyện dài ngàn từ.

 

Những tác giả chân chính được trả lương quá ít ỏi, không đủ sống một tuần như thể những công trình tinh thần của họ không còn giá trị trong xã hội này. Các thư viện dần dần đóng cửa vì không còn ai lui tới. Những câu chuyện mới không còn xuất hiện, thay vào đó là những nội dung do AI tạo ra. Trẻ em lớn lên mà chưa bao giờ biết đến một cuốn sách được viết bởi một con người.

 

Như Ý thấy mình như đang lạc bước trong những trang sách của “Thất Lạc Cõi Người” – những trang chữ ngập tràn nỗi tuyệt vọng của Dazai, của Oba Yozo, một kẻ mãi mãi không thể hòa nhập với thế gian này. Những đêm trắng vây lấy cô, những suy tư chìm sâu vào tận đáy tâm hồn, và đôi lúc, cô tự hỏi: “Liệu có một ngày mình cũng sẽ gục ngã như họ?”

 

Dazai đã để mặc mình trôi vào cái chết như một lẽ tất yếu. Oba Yozo đã để số phận nuốt chửng, vĩnh viễn đánh mất tư cách làm người.  Nhưng cô không muốn như thế. Bởi vì thực tế có thể tàn nhẫn, nhưng con người có quyền lựa chọn. Cô không phải sinh ra để làm một linh hồn bị đày đọa giữa cõi đời.

 

Nếu thế gian này đã lãng quên văn hóa đọc, cô sẽ làm cho họ nhớ lại. Nếu họ chưa từng biết đến sức mạnh của con chữ, cô sẽ khiến họ kinh ngạc. Hành trình này không dễ dàng. Nhưng cô biết, từng trang sách đã cứu rỗi cô. Và bây giờ, cô sẽ dùng chúng để cứu rỗi cả thế giới.

 

“Nhưng làm sao để người ta tin? Làm sao để họ chịu mở sách ra và tìm thấy chính mình trong từng trang sách?” Cô hoang mang giữa muôn vàn câu hỏi.

 

Cô nhận ra muốn người khác tin vào những trang sách, cô phải sống như giá trị mà cuốn sách ấy truyền tải. Để người khác lắng nghe tiếng nói của mình trong thế giới này, cô phải là người có tầm ảnh hưởng.

Rồi Như Ý lao vào học, ngày học, đêm học, như thể kẻ khát nước điên cuồng tìm nguồn suối. Không phải học cho có, không phải học để khoe khoang, mà học để hiểu tận cùng gốc rễ của con người. Cô nghiên cứu tâm lý học, triết học, lịch sử, kinh tế, nghệ thuật, thậm chí cả những lĩnh vực cô chưa từng nghĩ đến. Cô muốn biết tất cả, không bỏ sót điều gì. Có những ngày, cô chỉ dừng lại khi đôi mắt đã cay xè, tay run lên vì kiệt sức. Nhưng cô không dừng lại vì một khi cô thành công, thế giới sẽ lắng nghe cô.

 

Năm hai mươi sáu tuổi, cô trở thành một người truyền cảm hứng, hướng dẫn viên cuộc sống, nhà lãnh đạo tinh thần.

 

Không bằng những chiêu trò hào nhoáng hay những lời hứa hẹn viển vông, Như Ý chạm đến trái tim con người bằng sự chân thành và tri thức uyên bác tích lũy từ vô vàn trang sách. Cô không chỉ đơn thuần truyền cảm hứng bằng những khẩu hiệu sáo rỗng, mà thực sự khơi dậy khát vọng tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống trong mỗi người. Cô trở thành một hướng dẫn viên cuộc sống tận tâm, giúp mọi người giải mã những khúc mắc trong tâm hồn và tìm ra con đường đi cho riêng mình.

 

Sự ảnh hưởng của Như Ý lan tỏa một cách tự nhiên như làn gió mát lành. Người ta tìm đến cô không phải vì tò mò hay xu hướng nhất thời, mà vì họ cảm nhận được sự chân thật và trí tuệ sâu sắc ẩn sau những lời nói bình dị của cô. Cô không rao giảng đạo lý một cách khô khan, mà chia sẻ những câu chuyện, những bài học rút ra từ những trang sách đã nuôi dưỡng tâm hồn cô.

 

Có người đàn ông đến văn phòng của cô với ánh mắt lạc lõng, vô hồn vì cảm thấy sao mình mãi chẳng giàu. Cô đưa anh ta quyển “Cha Giàu Cha Nghèo” rồi chậm rãi nói: “Không phải anh thiếu tiền. Anh chỉ đang thiếu một cách nghĩ khác về tiền. Nếu anh thật sự muốn thay đổi tư duy, hãy đọc nó. Không cần ngay lập tức, nhưng hãy đọc. Người nghèo làm việc vì tiền, còn người giàu bắt tiền làm việc cho họ.”

 

Anh ta bắt đầu đọc “Cha Giàu Cha Nghèo” từng trang một, và dần dần tỉnh ngộ. Cuốn sách không chỉ nói về tiền bạc, mà còn về tư duy và cách nhìn nhận cuộc sống. Trước đây, anh chỉ nghĩ rằng làm việc càng nhiều càng có tiền, nhưng giờ anh hiểu rằng tư duy đúng đắn về tiền mới chính là yếu tố tạo ra sự thịnh vượng.

 

Anh nhận ra rằng người giàu không làm việc chỉ để kiếm tiền, mà họ sử dụng tiền để tạo ra cơ hội, tạo ra giá trị. Người nghèo làm việc để trả hóa đơn, trong khi người giàu tạo ra hệ thống để tiền sinh ra tiền. Cứ thế, anh bắt đầu hiểu rằng mọi thứ anh từng nghĩ là đúng, thực ra chỉ là những hạn chế do chính anh tự đặt ra.

 

Anh bắt đầu đầu tư thời gian để học hỏi, tìm kiếm cơ hội thay vì chỉ chăm chăm làm mọi cách để kiếm tiền từng ngày. Anh bắt đầu tìm ra công thức của sự tự do tài chính, không phải bằng cách lao vào guồng quay công việc, mà bằng cách làm chủ những quyết định tài chính của chính mình.

Có một người phụ nữ từng sống trong trạng thái trầm cảm kéo dài, ánh mắt luôn lặng lẽ như nước cạn đáy, nói một câu thôi cũng mệt. Người ta bảo chị đi bác sĩ, uống thuốc, đi du lịch… nhưng chẳng gì khiến chị thấy mình đang sống thật sự.

 

Và một ngày, chị đến gặp Như Ý. Như Ý mời chị một tách trà, nhẹ nhàng mỉm cười, rồi nói với giọng ấm áp, đầy an ủi:

 

“Chị đã từng thử hiểu về trái tim mình chưa? Cuốn “Hiểu về trái tim” này sẽ dạy chị nhìn vào trái tim bằng ánh sáng của hiểu biết. Khi đau khổ, ta chỉ muốn được yêu thương. Nhưng nếu ta chưa hiểu được chính mình đang cần gì, thì người khác có thương ta cách mấy, cũng không vừa.”

 

Tuần sau, chị ấy quay lại. Gương mặt không rạng rỡ, nhưng có chút gì đó khác. Chị nhẹ nhàng nói: “Chị nhận ra không ai có thể cứu chị ngoài chính chị. Chị để tâm hồn tĩnh lại, và rồi thấy mọi thứ có thể thay đổi.”

 

Như Ý không nói gì thêm. Vì đôi khi, giúp một người là gieo vào họ một hạt giống nhận thức để chính họ tìm thấy con đường quay về với trái tim mình. Vài tháng sau, người phụ nữ ấy đã biết cách sống với nỗi đau. Chị nói chuyện nhẹ nhàng với con, và đặc biệt không còn oán trách bản thân.

 

Dần dần, người ta tìm đến Như Ý nhiều hơn. Không phải vì cô ban phép màu, mà vì những cuốn sách mà cô trao đi đã mở ra trong tim họ một con đường. Và dạy họ cách tự tìm ra câu trả lời.

 

Như Ý còn đi đến các trường học, tặng sách cho từng đứa trẻ và dạy các em tận dụng tri thức vào cuộc sống.  Cô đến những quán cà phê, nhà ga, công viên, đặt những tủ sách nhỏ miễn phí. Cô tổ chức những buổi đọc sách tập thể, để mọi người không chỉ đọc mà còn trao đổi, làm bạn với nhau.

 

Nhưng điều gây chấn động nhất là chiến dịch mang tên “Sách Chữa Lành”. Cô hợp tác với các trung tâm tâm lý, bệnh viện, nhà tù, và thậm chí là các trung tâm cai nghiện. Mỗi nơi cô đến, cô đều truyền đi thông điệp của những cuốn sách mà cô tin rằng có thể thay đổi số phận con người. Một người trầm cảm có thể tìm thấy hy vọng qua sách “Tìm mình trong thế giới hậu tuổi thơ”. Một người lạc lối có thể tìm thấy hướng đi qua sách “Sẽ có cách, đừng lo.”

 

Cô tổ chức những buổi nói chuyện nhỏ, ấm cúng, nơi mọi người có thể thoải mái chia sẻ những trăn trở và lắng nghe những lời khuyên chân thành từ cô. Giọng nói của Như Ý dịu dàng nhưng đầy sức mạnh, khơi gợi những suy tư sâu lắng và đánh thức những tiềm năng ẩn sâu trong mỗi người. Cô không đưa ra những giải pháp tức thời, mà khuyến khích mọi người tự tìm kiếm câu trả lời trong chính trái tim và khối óc của mình, với sự dẫn dắt khéo léo từ những trang sách.

 

Dần dần, một cộng đồng những người tìm kiếm sự khai sáng tinh thần hình thành xung quanh Như Ý. Họ là những người trẻ lạc lối giữa những giá trị ảo, những người trung niên chán chường với cuộc sống, những người lớn tuổi tìm kiếm sự bình yên ở cuối đời. Tất cả họ đều tìm thấy ở Như Ý một người lãnh đạo tinh thần không hô hào khẩu hiệu, mà âm thầm gieo những hạt giống của sự hiểu biết và lòng trắc ẩn.

 

Dần dần, mọi người bắt đầu nhận ra giá trị của văn hóa đọc. Như Ý như thể một “nhà giả kim” có khả năng biến đổi những linh hồn đang chìm trong tuyệt vọng thành những con người mới, đầy hy vọng và sức sống. Cô kết hợp những câu chuyện, những bài học, những lời khuyên để tạo ra những phản ứng hóa học trong tâm hồn người đọc. Cô biết cách pha chế những cuốn sách phù hợp với từng người, từng hoàn cảnh.

 

Một số người hoài nghi về động cơ của Như Ý. Họ cho rằng cô chỉ đang cố gắng thu hút sự chú ý hoặc tìm kiếm một hình thức nổi tiếng khác, dù là một hình thức “lỗi thời”. Họ nhìn nhận hành động tặng sách và khuyến khích đọc sách của cô bằng con mắt ngờ vực, cho rằng đó chỉ là một sở thích kỳ quặc.

 

Những người khác lại đơn giản là không tin vào sức mạnh của sách. Họ quen với việc tìm kiếm giải pháp nhanh chóng trên mạng, tin vào những lời khuyên gia tốc và những bí kíp thành công dễ dàng. Đối với họ, những câu chuyện cổ điển hay những triết lý sâu sắc trong sách vở là những thứ xa vời, không thực tế và không giúp ích gì cho cuộc sống hiện đại đầy cạnh tranh này.

 

Rồi một ngày, xuất hiện những thông tin sai lệch khiến người ta đổ xô đi tích trữ những thứ vô nghĩa, tin vào những lời đồn đoán vô căn cứ, và hệ quả là sự hỗn loạn, cướp bóc lan tràn.

 

Khi hệ thống y tế vốn đã quá tải vì những trào lưu chữa bệnh phản khoa học sụp đổ, khi những lời kêu gọi tỉnh táo từ các nhà khoa học bị nhấn chìm bởi biển thông tin rác, con người mới bắt đầu nhận ra cái giá đắt của việc đánh mất khả năng tư duy độc lập. Họ hoảng loạn, nhưng sự hoảng loạn ấy không dẫn đến hành động sáng suốt, mà chỉ là những vòng xoáy vô vọng của sự sợ hãi và nghi ngờ lẫn nhau.

 

Trong bóng tối tuyệt vọng ấy, những cuốn sách bụi bặm bỗng trở thành những ngọn hải đăng yếu ớt. Những người từng cười nhạo Như Ý, những người từng coi sách là thứ vô dụng, bắt đầu lục lọi trong những căn nhà bỏ hoang, tìm kiếm những trang giấy cũ kỹ. Họ tìm đến những thư viện đổ nát, cố gắng chắp vá những con chữ phai màu.

 

Một người mẹ trẻ, từng dành hàng giờ xem những video vô bổ, giờ đây ôm chặt đứa con đang sốt cao trong tay, tuyệt vọng tìm kiếm thông tin đáng tin cậy trong những cuốn sách y học cũ. Một kỹ sư, người từng tự hào về khả năng tiếp thu thông tin nhanh chóng bất lực nhìn cơ sở hạ tầng sụp đổ vì những quyết định sai lầm dựa trên những kiến thức hời hợt.

 

Giữa khung cảnh hoang tàn và tuyệt vọng, một ngọn lửa âm ỉ bắt đầu cháy. Những nhóm người nhỏ bé tụ tập lại, cùng nhau đọc sách, cùng nhau chia sẻ những kiến thức ít ỏi còn sót lại. Họ nhận ra rằng trong cơn khủng hoảng này, chính những trang sách, những câu chuyện tưởng chừng như vô nghĩa lại là chiếc chìa khóa để họ hiểu được ngọn nguồn của vấn đề và tìm ra con đường để vượt qua.

 

Những người từng thờ ơ, giờ đây đang dần trở thành những người lính tiên phong trên mặt trận văn hóa đọc, bởi vì họ đã phải trả một cái giá quá đắt cho sự thiếu hiểu biết của mình. Họ nhận ra rằng, trong một thế giới đầy rẫy những thông tin nhiễu loạn, chỉ có tri thức sâu sắc từ những trang sách mới là thứ vũ khí mạnh mẽ nhất để bảo vệ tương lai của chính họ và con cái họ.

 

Nhiều năm sau, Như Ý đứng trên sân khấu lớn, trước hàng ngàn người trẻ tuổi đang say sưa lắng nghe cô chia sẻ về sức mạnh của ngôn từ. Những tủ sách miễn phí không còn là điều xa lạ, mà đã trở thành một phần quen thuộc của cảnh quan đô thị. Các buổi đọc sách cộng đồng thu hút ngày càng nhiều người tham gia, tạo nên những cộng đồng tri thức ấm áp.

 

Một thế hệ trẻ em lớn lên với những câu chuyện cổ tích, với những vần thơ du dương, với niềm đam mê khám phá thế giới qua từng trang sách.  Những tác phẩm văn học kinh điển không còn nằm im lìm trong viện bảo tàng, mà đã được tái bản, được diễn xướng, được truyền cảm hứng theo những cách mới mẻ.

Như Ý không cứu rỗi cả thế giới một mình, nhưng cô đã khơi dậy ngọn lửa đam mê đọc sách trong hàng triệu trái tim. Cô đã chứng minh rằng ngay cả trong đêm đen dày đặc nhất, một đóa hoa bồ công anh vẫn có thể mang theo những hạt giống hy vọng bay xa, gieo mầm cho một tương lai tươi sáng hơn.

 

Các trường học đã đưa văn hóa đọc trở lại thành một môn học quan trọng, không chỉ dạy chữ mà còn nuôi dưỡng tâm hồn và khả năng tư duy phản biện của học sinh. Những tác giả chân chính bắt đầu nhận được sự tôn trọng và đãi ngộ xứng đáng, tạo ra một làn sóng sáng tạo mới trong văn học.

 

AI không còn là mối đe dọa mà trở thành một công cụ hỗ trợ đắc lực cho việc lan tỏa văn hóa đọc. Những ứng dụng thông minh gợi ý sách phù hợp với sở thích cá nhân, những nền tảng trực tuyến tạo ra không gian cho những cuộc thảo luận văn học sôi nổi.

 

Con người đã học được cách sử dụng công nghệ một cách thông minh để phục vụ cho sự phát triển trí tuệ và tinh thần. Và ở trung tâm của sự thay đổi ấy, vẫn luôn có hình ảnh một người phụ nữ nhỏ bé nhưng kiên cường, người đã dám tin vào sức mạnh của những con chữ khi cả thế giới quay lưng lại với nó.

Mai Thị Như Ý

Đánh giá bài viết 1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (Chưa có đánh giá nào)
Loading...