TIẾNG VỌNG CHỐN THIÊNG – Tản văn dự thi của Trâm An

Tôi bước đi giữa đại ngàn, nơi tán cây rừng già đan dày che khuất ánh mặt trời, để lại những vệt sáng lấp lánh như sương sớm vắt trên lá. Tiếng suối róc rách, tiếng chim rừng lẫn trong gió, thành bản hòa âm dìu tôi đến Cổng Trời Đông Giang. Ở tuổi trung niên, khi những xô bồ của phố thị đã làm lòng mỏi mệt, tôi tìm về đây – để đối thoại với thiên nhiên, và với chính mình.

Cổng Trời Đông Giang – cái tên vang lên như một lời gọi thiêng liêng, nơi đất trời giao hòa. Tôi đứng lặng trước Thác Tiên, dòng nước trắng xóa như dải lụa bạc buông từ vách đá. Làn hơi nước mát lành chạm khẽ lên da, như rửa trôi muộn phiền năm tháng. Tôi không còn chạy theo ồn ào của thanh xuân, mà tìm sự tĩnh lặng. Đông Giang – với những dãy núi trập trùng, con suối trong veo – đã cho tôi điều đó. Tôi ngồi bên suối, ngắm nước chảy xiết, tưởng như nó đang thì thầm câu chuyện ngàn năm: về mưa nắng, về những thế hệ người Cơ Tu lớn lên bên rừng. Qua Cầu Kiều lắc lư, tôi bước vào thế giới khác – nơi thời gian chậm lại, lòng người nhẹ tênh. Giữa sương mờ núi ẩn, tôi chợt nhận ra: hạnh phúc không luôn là ánh đèn rực rỡ, mà có khi chỉ là một khoảnh khắc đứng yên, nghe tiếng gió hát, thấy bóng mình in trên suối, và bất ngờ mỉm cười – như thể tìm lại một mảnh thanh xuân đã lạc.

Cổng Trời Đông Giang

 

Ở làng văn hóa, người Cơ Tu đón tôi bằng nụ cười hồn hậu, chén rượu tà vạt cay nồng làm ấm ngực. Tôi ngồi bên bếp lửa, nghe kể chuyện rừng, về thần linh trú ngụ trong từng gốc cây, dòng suối. Với họ, rừng là mẹ, là nơi chở che và nuôi dưỡng. Tôi, một người từ phố thị, bỗng thấy mình bé nhỏ giữa bao la đất trời, giữa trí tuệ mộc mạc của người sống hòa hợp với thiên nhiên. Một cụ bà tóc bạc kể về cây Aposo – loài chỉ nở vào mùa xuân, như lời nhắc rằng mọi thứ đều có thời khắc của riêng mình. Tôi tự hỏi: có phải mình đã từng bỏ lỡ những mùa hoa của tâm hồn?. Tôi tham gia đan lát cùng chị em trong làng. Những sợi mây mềm dưới tay họ hóa thành chiếc giỏ tinh xảo. Tôi vụng về, làm rối tung, nhưng họ cười hiền: “Chậm thôi, chị ơi, núi rừng không vội, mình cũng đừng vội.” Câu nói ấy, như một lời thức tỉnh. Bao năm qua, tôi đã sống quá nhanh, mải miết với lo toan đời thường. Giữa Đông Giang, tôi học lại cách sống chậm, cách lắng nghe tiếng suối, tiếng gió – và tiếng nói thầm trong lòng mình.

Buổi chiều, tôi ngồi trong cáp treo lơ lửng giữa lưng trời. Dưới chân, thung lũng xanh mướt trải dài, núi hiện trong mây. Tôi nghĩ về tháng năm đã qua – những giấc mơ từng ấp ủ, những điều từng đánh mất. Ở tuổi trung niên, người ta thường đứng giữa lằn ranh của tiếc nuối và khát vọng. Nhưng khi nhìn xuống cánh rừng bạt ngàn, tôi hiểu: cuộc đời cũng như núi rừng – có mùa khô, mùa mưa, nhưng luôn lặng thầm nuôi mầm sống mới. Tôi thấy mình như cánh chim nhỏ bay giữa bao la, tự do và khiêm nhường trước sự trường tồn của đất trời. Tôi ghé Đền Bà Lâm Cung Thánh Mẫu. Khói hương bảng lảng giữa không gian tĩnh lặng. Tôi thắp nén hương, cầu một đời bình an – cho gia đình, cho chính mình. Ở tuổi này, tôi không cầu danh vọng, mà mong một tâm hồn thanh thản, giản dị như suối Đông Giang. Đứng trước tượng Bà, tôi kể Người nghe những lo toan của một người mẹ, người vợ – về những đêm mất ngủ, về ngày tôi quên cách mỉm cười. Và trong không gian thiêng ấy, tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm – như đã tìm được một nơi để gửi lại nỗi niềm.

Cổng Trời Đông Giang

 

Đêm xuống. Tôi ngồi giữa quảng trường Dải Ngân Hà, nơi ánh đèn lung linh như sao trời rơi xuống. Tiếng cười của du khách trẻ hòa cùng âm nhạc Cơ Tu rộn ràng. Tôi nghĩ đến con gái đầu của mình – cô bé vừa bước vào tuổi mười tám, đầy ước mơ. Liệu một ngày nào đó, khi nó mỏi mệt, có tìm đến một nơi như Đông Giang để dừng lại, để đối thoại với chính mình? Tôi hình dung nó đứng bên Thác Tiên, nghe tiếng nước chảy, và học được điều tôi đang học hôm nay: sống chậm, sống sâu, và yêu thiên nhiên như một phần của chính mình. Tôi nhớ lời người Cơ Tu: “Rừng là nhà, suối là máu, núi là xương.” Câu nói khiến lòng trăn trở. Chúng ta – những con người hiện đại – đã đi quá xa khỏi thiên nhiên, quên rằng mình cũng là một phần của đất trời. Đông Giang không chỉ là một điểm đến, mà là lời nhắc nhở: sống chậm lại, trân quý thiên nhiên, giữ gìn núi rừng trước khi quá muộn.

Khi rời Đông Giang, tôi mang theo chiếc khăn thổ cẩm do bàn tay người Cơ Tu dệt. Chiếc khăn ấy không chỉ là quà kỷ niệm, mà là ký ức – về những ngày tôi sống giữa núi rừng, được trò chuyện với đất trời, được trở lại với chính mình. Ở tuổi trung niên, tôi hiểu: hạnh phúc không nằm ở những điều lớn lao, mà trong khoảnh khắc giản dị – dòng suối mát lành, một nụ cười, hay câu chuyện kể bên bếp lửa. Tôi rời Đông Giang đã nhiều ngày, nhưng mỗi khi nhắm mắt, tôi vẫn như nghe thấy tiếng suối róc rách nơi Thác Tiên, nghe tiếng cười râm ran bên bếp lửa làng Cơ Tu, và cảm nhận được làn sương mỏng tang ve vuốt qua mái tóc. Thiên nhiên ở đây không ồn ào phô trương, mà lặng lẽ chạm vào tim ta bằng những điều nhỏ bé, chân thành. Và chính sự mộc mạc ấy đã làm tôi lay động, như một tiếng gọi từ chốn thiêng – khiến lòng tôi nhiều lần lặng người suy ngẫm.

Tôi bắt đầu thay đổi sau chuyến đi ấy. Mỗi sớm thức dậy, tôi tập thói quen mở cửa sổ thật sớm, để đón lấy chút ánh sáng đầu ngày như đón một lời chào từ đất trời. Tôi pha trà chậm rãi, nghe mùi nước nóng hòa trong lá khô, rồi lặng lẽ nhấp từng ngụm, như thể đang uống một ngày mới thật trọn vẹn. Tôi không còn cuống cuồng với lịch trình dày đặc, không cố gắng gồng mình trong những mối quan hệ rối ren, mà tập buông bỏ những gì không cần thiết. Cuộc sống vốn quá ngắn để ta lãng phí nó trong bộn bề không tên. Tôi cũng bắt đầu viết lại những đoạn ký ức nhỏ. Về chiếc cầu treo đong đưa giữa núi rừng, nơi tôi lần đầu nhìn thấy mình trong làn nước suối – không phải là hình bóng mỏi mệt sau những lo toan, mà là người đàn bà đang mỉm cười với chính tuổi trung niên của mình. Về cụ bà Cơ Tu tóc bạc kể chuyện Aposo, về những chị em đan lát kiên nhẫn và tiếng nói dịu dàng: “Chậm thôi, chị ơi, núi rừng không vội…”

Và hơn cả, tôi viết cho con gái mình – những trang nhật ký chưa bao giờ gửi. Tôi kể cho con về Đông Giang như kể về một người bạn tri kỷ. Tôi không dạy con điều gì, chỉ mong một ngày nào đó, giữa dòng đời hối hả, con có thể tìm thấy một nơi – không cần phải là Đông Giang – mà là nơi khiến con dừng lại, lắng nghe chính mình. Vì tôi hiểu, ai trong đời rồi cũng cần một cánh rừng để ẩn mình, một ngọn suối để soi lại bản thân sau bao ngày hoang hoải.

Chuyến đi ấy không chỉ là hành trình khám phá thiên nhiên, mà còn là một cuộc trở về nội tâm. Tôi đã từng nghĩ mình lạc lối, nhưng hóa ra chỉ là chưa dừng chân đủ lâu để nhận ra con đường. Và Đông Giang – bằng tiếng vọng từ núi rừng, bằng hơi ấm của bếp lửa, bằng những ánh mắt hiền từ – đã chỉ cho tôi lối ấy.

Giờ đây, giữa lòng phố thị, tôi vẫn nghe thấy tiếng vọng ấy. Không ồn ào, không thúc giục, chỉ thì thầm – nhắc tôi sống chậm, sống thật, và sống sâu. Và Cổng Trời Đông Giang – nơi tôi đã tìm thấy sự tĩnh lặng, nơi cuộc trò chuyện với thiên nhiên và chính mình vẫn còn dang dở. Tôi biết, một ngày nào đó, tôi sẽ quay lại – để lắng nghe thêm tiếng gió, tiếng suối, và tiếng vọng thẳm sâu từ tâm hồn./.

Trâm An

Đánh giá bài viết 1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (Chưa có đánh giá nào)
Loading...