Hương bồ kết – Tản văn của Ngô Mậu Tình

Cho đến tận bây giờ, mỗi khi ngồi một mình, tôi cảm nhận rất rõ hương xưa đang phảng phất đâu đây. Hương thân lúa đang phơi ngoài đường, hương bùn non lấm láp ngày gieo cấy và không biết từ đâu tỏa ra mùi hương bồ kết. Nó khiến lòng thổn thức, khắc khoải. Tôi gọi là mùi ký ức.

                                                                              Nhà văn Ngô Mậu Tình ở Quảng Bình 

 

Hương bồ kết từ miền nhớ bay về, cứ thể như chưng cất cùng tháng năm đọng lại trong lớp bụi thời gian. Hương bồ kết gợi nhắc thời thơ ấu trong sáng, hồn nhiên cùng những người quanh tôi đã đi qua nhiều thăng trầm cuộc sống. Bùi ngùi nhớ thương với nỗi đau đáu về những ngày đã qua không bao giờ trở lại.

Tôi nhớ, cứ mỗi khi nắng lên, mạ tôi lấy vài trái bồ kết đã nướng bỏ vào chậu nước trong phơi giữa sân. Tinh dầu trái bồ kết lan nhanh trong nước, khoảng 15-20 phút, mặt nước chuyển màu vàng mơ, hương thơm thoảng đưa lên mũi. Mạ bưng chậu nước đến bên giếng khơi rồi gội đầu. Chiếc lược tre mềm mại cong cong cùng mái tóc dài. Mạ phải đứng vì tóc dài đến chân. Tụi tôi nhìn mạ gội đầu lòng dâng lên những cảm xúc khôn tả. Đáng tiếc thời ấy không có chiếc máy ảnh, điện thoại thông minh để ghi lại những tấm hình quý giá đó.

Cho đến giờ, tôi vẫn nhớ như in mùi hương bồ kết quyện vào mùi nắng mưa, lẫn vào nỗi nhọc nhằn của mạ. Hương bồ kết đi vào giấc ngủ của tôi mặc cho ngoài trời bình yên hay mưa gió. Thuở ấy, nhà đông người, mỗi khi bị mấy đứa em giành hết cơm, tôi ôm mạ khóc. Mùi bồ kết nồng hương len vào cánh mũi, tôi hít một hơi dài. Hương bồ kết xoa dịu cơn đói và sự bực tức vì hết phần ăn.

Khi hè đến, vào những đêm trăng sáng thi thoảng mạ lại ngồi bên giếng nước gội đầu bằng bồ kết. Hương thơm tỏa lan gợi cho tôi cảm giác về sự bình yên khôn nguôi. Cho đến bây giờ, nó trở thành một mùi hương trong ký ức để mỗi khi bất chợt nhớ về lòng lại day dứt, nôn nao. Tôi yêu bồ kết đến độ tâm sự với vợ về những kỷ niệm ngọt ngào thời thơ ấu. Vợ tôi san sẻ nỗi niềm bằng cách lặng thầm gội bồ kết. Tôi nghẹn ngào xúc động được thấy mạ tất bật sớm khuya thuở nào cùng với cối gạo hàng đêm.

Bạn tôi ở phương xa nhắn tin, mày ở quê sung sướng, tao ở phố xá ồn ào, bộn bề chuyện áo cơm, muốn kiếm tìm mùi đất đai mới vỡ, mùi bùn non thời hàn vi mà không bao giờ được. Tôi gửi cho bạn đùm bồ kết, nó gội và khóc. Nó khóc vì vợ nó không biết gội và không thích mùi hương này. Tôi an ủi, mày đừng ăn theo dĩ vãng, tao ở quê thèm mùi tanh từ những lần đi tát cá ngoài đồng mà chẳng được đây. Vẫn biết mùi hương tuổi thơ sẽ níu bạn lại với cố hương song đừng bao giờ chộn rộn với nó, khi bạn còn nhớ nghĩa là sợi dây ký ức đang còn. Thế là hạnh phúc lắm rồi.

Mỗi ngày, mạ tôi vẫn cười vui bên chiếc giếng ngoài sân, cạnh gốc tre nhỏ. Sau những công việc giặt giũ, bếp núc, chăm sóc đàn gà, con lợn, vườn rau, mạ lại tâm sự với hương bồ kết.Tôi thường dặn học trò thành đạt ở xa quê rằng, các em hãy về nhà khi có thể và tìm lại mùi hương cũ nào đó khiến trái tim thổn thức. Lúc bước chân nhọc nhằn bươn chải giữa bốn bề gian khó, mùi hương ấy sẽ vỗ về yêu thương các em lúc buồn vui hay lúc thành công, thất bại.

NGÔ MẬU TÌNH

Trich nguồn: Vanvn.vn